watch sexy videos at nza-vids!
CHIẾN TRƯỜNG TÌNH YÊU
Xuống Cuối Trang

Cho tới bây giờ anh chưa từng để tình cảm cá nhân lẫn lộn với chuyện trong bang, ba ngày naylà anh cố ý tránh né tới gần cô. Suy nghĩ tỉ mỉ mức độ nặng nhẹtrong đó, thành thật mà nói anhkhông thể đối xử với cô như là con gái kẻ thù được. Trưa ngày hôm qua, Hoa Tuấn Hồng đã tự mình liên lạc với anh, hai bên bố trí thương lượng bên ngoài. Vì cô, Hoa Tuấn Hồng đã nhượng bộ đến cực hạn, chủ động đồng ý lập cam kết, anh sẽ bỏ đi địa bàn ở phía tây, hai bang phái vĩnh viễnnước sông không phạm nước giếng, nhưng điều kiện trước tiên là phải đảm bảo con gái ông ta không có một chút bất trắc nào. Anh đồng ý, chỉ sợ nếu Điềm Vũbiết anh đã dùng cô để làm vật trao đổi thì sẽ nghĩ ra sao? Anh đặt cuốn sách trong tay xuống. “Để tôi đi xem” Tên cường tráng gật đầu rồi đi khỏi, Mặc Nhẫn Phong cấp tốc đi xuống tầng, mở cửa phòng cô ra. Điềm Vũ nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là tên đàn em kia lại đến nên không để ý, vẫn dựa vào cửa sổ, buồn bã nhìn cảnh vật bên ngoài. “Sao không ăn cơm? Chẳng phải cô nói không thể bị đói sao?” Âm thanh nặng nề đưa cô từ trong vực sâu trống rỗng trở vềthực tại, là anh ta, rốt cuộc anh ta cũng xuất hiện! Cô từ từ quay đầu lại, chạm trán với ánh mắt thâm trầm của anh,lúng túng nắm chặt cái quần quá lớn đang mặc, cúi xuống, lắc đầu yếu ớt “Tôi ăn không nổi.” “Tại sao?” Mặc Nhẫn Phong đếngần cô, đau lòng nhìn đôi mắt đã mất đi tinh thần vốn có, khuôn mặt nhỏ tươi cười đổi lạitrở nên yếu ớt, mày anh nhíu chặt lại. “Tôi không muốn lúc nào cũng buồn chán ở trong phòng.” Điềm Vũ than nhẹ. “Vậy cô muốn thế nào?” Anh kiềm chế cảm xúc lại, hít một hơi thật sâu hỏi. “Tôi…tôi muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, có thể chứ? Anh có thể ở bên cạnh tôi mà canh chừng, tôi sẽ không chuồn đi đâu, chỉ là đi ra ngoài thôi.” Mặt cô ngẩng lên, dè dặt hỏi anh…. Để anh không rung động trước cô là rất khó, mà bắt anh cứng rắn tàn nhẫn cự tuyệt cô lại càng khó hơn, tận sâu trong đáy lòng, cô chính là “bạn gái” của anh. “Có thể” Anh đồng ý. Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, thấy anh ta đột nhiên trở nên ôn hoà, nhìn lại càng đẹp trai hơn. Nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô chợt cảm thấy rối loạn, “Tôi rất muốn biết tại sao đột nhiên anh lại trở nên….tốt như thế? Rốt cuộc có chỗ nào khôngổn?” “Vậy sao?” nếu như anh nói anh chính là bạn trai trên mạng của cô, sợ rằng cô cũng sẽ khiếp sợ! Nhưng anh hiểu rõ cô không hềbiết gì cả, vì vậy anh phải giữ vững ranh giới không cho cô vượt qua, mặc dù đáy lòng anh đang mâu thuẫn tới cực điểm. “Đi thôi, tôi đi cùng cô ra vườn.” “Ừ” Điềm Vũ gật đầu. Anh dẫn cô ra vườn, đây là lần đầu tiên Điềm Vũ bước chân ra khỏi căn nhà này, bên ngoài thật rộng lớn, có vài khu đất trống, mấy cái bàn, hai bên còn có cây cổ thụ che bóng mát, bề mặt cỏ như toả ra ánh sáng, khung cảnh rất lãng mạn, không khí lại trong lành.

“Đây là nhà của anh à?” “Ừ.” “Tôi nên gọi anh là gì? Ngài Phi Ưng?” “Mặc Nhẫn Phong” Anh nói đúng tên thật của mình. “Nhẫn Phong….cái tên rất đẹp! Tôi có thể ngồi xuống không?” Điềm Vũ tự nhiên nói, chỉ vào cái ghế tựa hỏi. Mặc Nhẫn Phong gật đầu, cô ngồi xuống, anh thì sang ngồi đối diện với cô trên chiếc bàn tròn. Đối mặt với anh ta như thế, đột nhiên Điềm Vũ cũng không biết nên nói gì, mà anh cũng chưa hề lên tiếng, không cảnh cáo, ôn hoà khiến cô cảm thấy tin mình đập nhanh hơn, hơn nữa đôi mắt đen của anh lại sâu thẳm, cô sợ sẽ có lúc mình bị anh ta hớp hồn mất. Cô nghĩ, không biết Phi Ưng trên mạng có đẹp trai như anh ta không? “Hôm đó có cơ hội sao cô lại không trốn?” Anh làm như vô tình hỏi cô. Trong lòng Điềm Vũ buồn bực, anh ta hỏi cứ như thể là rất mong muốn cô chạy thoát vậy, cô rất muốn nhìn ra ý đồ thực từ ánh mắt sâu xa của anh ta, nhưng không nhìn ra cái gì cả. “Tôi trốn không thoát, cơ thể tôi không chịu được vận động mạnh” “Bệnh gì?” “Không có bệnh gì nặng cả, chỉ là không chú ý thì sẽ mất mạng thôi.” Cô thản nhiên nói “Tôi bị thiếu máu nghiêm trọng, cha tôilo lắng tim tôi sẽ suy kiệt” Anh nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Phát hiện ra từ lúc nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên đỏ bừng, nói nhỏ như muỗi kêu với anh “Là lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt” Bỗng nhiên anh ngẩn ra, hai người chia sẻ bí mật cực kì cá nhân, giống như mọi lần cô thổ lộ tâm tình với anh ở trên mạng. Điềm Vũ thấy được quang mang hiện lên trong mắt anh ta thì rất kinh ngạc, thấy mặt anh đỏ lên lại càng ngạc nhiên hơn! “Vậy sao cô lại muốn ra ngoài?”Mặc Nhẫn Phong không muốn bị cô nhìn ra, đành chuyển đề tài khác. “Từ mười bốn tuổi tôi đã ở nhà rồi, cuộc sống cũng rất đầy đủ, có mười người dạy dỗ, phụ trách dạy tôi các kỹ năng khác nhau, để tôi không tới mức mù chữ, tôi đánh đàn dương cầm ởmức năm, bằng cấp có thể so với trình độ đại học.” “Đừng nói với tôi là nhiều năm rồi cô chưa từng ra khỏi cửa nhà đấy nhé.” Anh khó có thể tưởng tượng cô có thể trải qua những ngày như vậy. “Tôi đúng là như vậy mà, hơn nữa vừa ra khỏi cửa đã bị bắt làm con tin, thật đúng là xui xẻo.” Cô thở dài, buông thõng hai vai xuống.

Tiện thể liếc anh ta một cái, cô biến thành con tin cho địch thủ của cha, anh làm sao có thể hiểu được cảm xúc của cô. “Theo tôi thấy, cô cứ nên là một tiểu thư trải qua những tháng ngày yên ổn, bên ngoài không an toàn với cô.” “Anh…là đang quan tâm tới tôi à?” Điềm Vũ ngại ngùng hỏi. “Cô chỉ là con tin của tôi thôi” Anh lạnh nhạt nói. “Khi nào tôi có thể rời khỏi đây?” Cô vỗ vỗ má, hận không thể thu lại lời nói ngu xuẩn kia. “Sao phải vội đi như vậy?” “Tôi muốn lên mạng nói chuyệnvới Phi Ưng của tôi.” “Anh ta quan trọng với cô như vậy à?” Anh rất muốn biết. “Đương nhiên, anh ấy là bạn tốtnhất của tôi, ừm….là bạn trai…hơn nữa…” Cô nhấn mạnh, nhưng định nói lại thôi. “Thế nào?” Điềm Vũ lắc đầu “Thật ra tôi không có gọi anh ấy tới cứu tôi,tôi lo anh sẽ làm hại anh ấy.” “Anh ta hẳn sẽ rất cảm kích vì cô đã lo lắng.” Đột nhiên anh muốn cười. “Sao anh biết anh ấy sẽ cảm kích? Anh cũng không phải là anh ấy” Cô hoài nghi. “Đoán thôi.” Anh nói bâng quơ. “Nếu như bây giờ có máy tính thì tốt, tôi rất muốn biết anh ấy có nhắn lại hay không.” Cô thở dài. “Tôi có thể cho cô dùng.” Điềm Vũ không thể tin được những gì vừa nghe thấy “Thật sao? Anh cho tôi dùng à?” “Về phòng chờ tôi.” Anh nói xong, đứng dậy đi vào trong phòng, cô cũng đứng dậy, đi bên cạnh anh hỏi: “Anh nói thậtà?” “Ừ.” nếu cô vội lên mạng như thế thì sao anh hắn có thể không đồng ý được, tất nhiên phải đối xử đặc biệt với “bạn gái” rồi. Điềm Vũ cười, vui vẻ không nói lời nào. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười ngọt ngàocủa cô, cô cười vì anh, trong lòng chợt thấy rung động “Nhưng mà…trước tiên cô phải ăn cơm” “Không thành vấn đề.” Cô gật đầu cười, nhanh chóng vào phòng để ăn. Mặc Nhẫn Phong thấy cô vui vẻ giống như đứa trẻ được cho kẹo, không hiểu sao anh lại vui sướng như vậy, mà điều không thể tưởng tượng nổi chính là anh phát hiện ra lòng mình nhưcó lửa nóng, nhìn vào ánh mắt của cô cũng cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt.

Hay anh không nên cho cô dùng máy tính, anh sợ nếu cànghiểu rõ thì sẽ thích cô mất, quanhệ của bọn họ ngay cả anh cũng không nắm chắc được trong tay, đây không phải là chuyện hay ho gì. Trên mạng nói chuyện có thể đan xen với tình cảm chân thật, nhưng hiện thực thì không thể, cô ấy là con gái của Hoa Tuấn Hồng, mà anh chính là người đối đầu với cha cô. Nguy hiểm là anh không cách nào ngăn cản được ham muốn của bản thân, đặc biệt lúc cô nóianh là bạn duy nhất, có cảm giác thật thân thiết. Từ trước tới nay anh cho rằng mình là một con người kiên định, không ngờ lại bị cô đánh bại dễ dàng như vậy, đáng lẽ anh nên dừng lại đúng lúc mới phải. Thời gian chầm chậm trôi qua, Điềm Vũ đợi máy tính đưa vào để trên bàn, hơn nữa còn được chính Mặc Nhẫn Phong đem tới. Anh ta giúp cô lên mạng, sau khi thành công đọc tin xong, cô sẽ vô cùng vui vẻ. “Cảm ơn anh, nhưng mà….anh không sợ tôi nói xấu anh trước mặt anh ấy sao? Không biết chừng tôi còn viết thư về nhà cầu cứu đấy.” Cô dí dỏm nói. “Vậy cứ tự nhiên.” Mặc Nhẫn Phong hờ hững đáp trả, đi ra ngoài, đóng cửa phòng cô lại. Lúc này Điềm Vũ mới suy nghĩ cẩn thận, cô dùng máy tính của anh ta, nói không chừng anh ta điều khiển tất cả từ đó, nhưng dù sao chăng nữa cô cũng đã có máy tính rồi, hôm nay có thể được gặp người yêu mà cô ngưỡng mộ trên mạng. Cô vui vẻ ngồi trước màn hình, nhìn xem có tin nhắn của Phi Ưng không nhưng kết quả không cómột chữ nào, cô hoảng sợ, sợ anh sẽ bỏ cô. Cô sợ hãi chờ đợi tới mười hai giờ, cuối cùng cũng thấy anh xuất hiện. Tim cô càng đập nhanh, lo lắng đem những lời muốn thành chữ, ngón tay gõ bàn phím hơi run run. Thiên sứ tuyết: Em rất lo, lo anh biết em là con gái lão đại xã hội đen thì sẽ không để ý đến em nữa. Phi Ưng: Tại sao? Không biết chừng anh cũng đang giấu diếm em điều gì đó. Thiên sứ tuyết: Vậy à? Phi Ưng: Nếu như anh nói ra, cólẽ từ nay về sau em sẽ từ chối nói chuyện với anh mất. Thiên sứ tuyết: Không đâu, anh cứ nói đi. Phi Ưng: Em thật sự có thể tha thứ vì anh đã giấu em? Thiên sứ tuyết: Em là người yêu như vậy đấy. Phi Ưng: Thật ra anh cũng là xã hội đen. Thiên sứ tuyết: (cười lớn) Anh đừng nói đùa. Phi Ưng: Anh nói thật. Thiên sứ tuyết: Được, vậy anh nói cho em biết, anh là người bang phái nào, chức vụ gì? Phi Ưng: Anh cả Ưng bang. Thiên sứ tuyết: (cười) Em khôngtin, em đang ở ngay trên địa bàn của Ưng bang. Phi Ưng: Anh chính xác là anh cả Ưng bang. Thiên sứ tuyết: Đừng nói đùa nữa! Em không tin. Phi Ưng: Lẽ nào em vẫn nghĩ anh là ông chủ quán bar? Thiên sứ tuyết: Không sai. Phi Ưng: (cười) Được rồi, tuỳ em. Thiên sứ tuyết: Mấy ngày nay anh có nhớ em không? Phi Ưng: Đương nhiên nhớ. Thiên sứ tuyết: Sao anh không hỏi em khi nào sẽ được thả ra? Phi Ưng: Bao giờ? Thiên sứ tuyết: Em cũng không biết. Phi Ưng: Nói cho anh biết em thích anh đến mức nào? Thiên sứ tuyết: (cười) Anh thích dùng kg hay tấn để tính? Phi Ưng: Tuỳ em chọn. Thiên sứ tuyết: (cười lớn) em thích anh tới n tấn liền, như vậy quá nhiều rồi nhỉ! Phi Ưng: Cha em có biết em thích anh như vậy không? Thiên sứ tuyết: Không ai biết cả,anh là người yêu bí mật của em. Phi Ưng: Em nghĩ bí mật như vậy có thể duy trì được bao lâu? Thiên sứ tuyết: Cho đến khi anh không còn thích em nữa, mặc kệ em thì mới thôi. Bây giờ anh còn thích em không? Phi Ưng: Sao lại hỏi vậy? Thiên sứ tuyết: Đêm nay anh có thể không đi được không? Em ởđây rất buồn chán, nói chuyện một lúc đi. Phi Ưng: Không thành vấn đề.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.VnMienPhi.Wap.Sh . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.VnMienPhi.Wap.Sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------



Đêm nay, Điềm Vũ nói chuyện với Phi Ưng tới tận hai giờ sáng,cô đang chờ Phi Ưng trả lời thì hình như nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ xa xa truyền tới bên tai, nhất định cô quá mệt rồi nên mới sinh ra ảo giác. Sau khi hai người nói lời từ biệt,cô đóng máy tính lại, thoả mãn nằm ở trên ghế sô pha, trong đầu nghĩ tới Phi Ưng của cô, hạnh phúc ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ cô mơ thấy một người, cô mơ thấy cha cô, mơ tới nhà mình, cũng mơ tới Phi Ưng, nhưng sao bề ngoài anh lại giống y đúc Mặc Nhẫn Phong, anh ôm cô, nói lúc nào cũng yêucô, đồng thời hôn cô, mặt cô nóng bừng lên, chợt choàng tỉnh lại… Lúc cô tỉnh giấc cả người đều nóng lên, trong đầu vẫn còn hỗn loạn liên tục, nhìn đồng hồ đã tới tám giờ. Bỗng nhiên cô thấy một người đứng bên cạnh sô pha, là tên đàn em cường tráng kia, anh ta mang bữa sáng tới, đang dùng ánh mắt buồn bực nhìn cô. “Tiểu thư, sao cô lại nói mớ vậy?Đã thế còn gọi Phi Ưng, tên của anh cả chúng tôi đâu phải cô muốn gọi là gọi được?” Vậy sao? Cô có gọi tên Phi Ưng? Hai tay Điềm Vũ che môi lại, cô tuyệt đối không nhớ đêm qua đã nói gì cả. Nhưng rõ ràng là cô mơ, lại còn nhầm lẫn hai Phi Ưng với nhau. Tại sao lại như vậy? Chính cô cũng không hiểu vì sao? Tên cường tráng liếc cô một cái,đặt bữa sáng xuống rồi ra ngoài. Cô ngồi một mình, kinh ngạc nhớ tới giấc mơ vừa trải qua, trong lòng vẫn còn thấy hoảng sợ. Thật ra thực cô cũng không ghét Mặc Nhẫn Phong, ấn tượngđầu tiên của cô với anh ta cũng không phải là ghét, mà là anh tacực kì đẹp trai, một người đàn ông có sức hấp dẫn đặc biệt. Sau khi thái độ của anh ta thay đổi cô lại càng có cảm tình với anh hơn, mà cô thì lại không muốn xa rời Phi Ưng, anh ấy luôn quan tâm tới cuộc sống nhàm chán cô đơn của cô, tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt nhưng anh cũng không phải hưvô lúc có lúc không, mà thật sự tồn tại trong tim cô. Hai người họ không liên quan tới nhau, chỉ có một điểm duy nhất là đềutên “Phi Ưng” Lẽ nào vì thế mà cô có cảm tình với Mặc Nhẫn Phong, kết hợp với việc cô lưu luyến bạn trai trên mạng nên mới có giấc mơ này? Cô nghĩ không ra, đứng dậy đi tới phòng tắm để rửa mặt, tới khi mình đã tỉnh táo lại thì giấc mơ đó vẫn như hình bóng bám lấy cô, làm cho cô ngồi cũng không yên. Mà điều làm cho cô sợ nhất, bâygiờ chỉ cần cô nhớ tới bạn trai thì lập tức hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu, người đó chính làMặc Nhẫn Phong!

Cô thực sự cảm thấy khó xử, dẫu sao Mặc Nhẫn Phong cũng có thể xuất hiện trước mắt cô bất cứ lúc nào, mà bạn trai cô lạikhông biết ở đâu? Cô sợ mình sẽ có tình cảm mất, như vậy thậtsự không ổn. Buổi tối, cô tắm rửa rất sớm để còn lên mạng, mở cửa ra, cô ngẩng đầu lên thì trùng hợp nhìn thấy Mặc Nhẫn Phong, không hiểu sao lại đỏ mặt, nhìn anh mà thấy tinh thần hoảng loạn. “Cô đang nghĩ gì thế?” Anh đã đi tới, cô để ý thấy trên tay anh ta là mấy quyển tạp chí và tiểu thuyết. “Không…” Cô lắc đầu, tim đập thình thịch. “Cho cô.” Anh đưa cho cô mấy quyển. “Con tin có thể có những thứ này à?” “Nếu cần thứ gì cứ nói cho tôi biết.” Mặc Nhẫn Phong chăm chú nhìn vào ánh mắt băn khoăn do dự của cô. “Tôi cần một số thứ.” Cô cố ý nói như vậy nhưng không tin anh ta sẽ đáp ứng. “Cô cứ liệt kê ra cho tôi.” Môi anh nhếch lên cười như không cười. Cô mở to mắt, có phải anh ta đang cười? “Tôi muốn mua mộtbộ quần áo vừa người, mỗi ngày được ra vườn hít thở không khí trong lành, còn muốnanh dẫn tôi đi quán bar.” cô không khách khí liệt kê danh sách. “Được.” Anh không nói thêm lờithứ hai đã đi ra ngoài. Cô như đứa trẻ giật mình giống tối hôm qua, đuổi theo anh hỏi “Có thật không?” “Đương nhiên là thật, bây giờ cô có thể ra vườn, nhưng mà phải có người đi theo.” Anh đi thẳng đến cửa lớn, một chiếc xethể thao màu đen đã chờ sẵn ở đó. “Anh phải đi đâu?” Cô đứng bêncạnh anh, ngẩng mặt lên hỏi. “Cô không có tư cách hỏi.” Anh nói, cười lớn rồi lên xe. Cô bĩu môi, nhìn xe đi xa mới phát hiện tim mình đập rất nhanh, giấc mơ kia lại tiếp diễn trước mắt cô, rung động từ đáy lòng rất chân thực. Sao cô lại có thể như vậy? Anh ta mới tốt có một chút mà cô đãnhư trẻ con được dỗ dành rồi, chẳng những vui vẻ mà còn tràn đầy cảm kích, thật là có lỗi với Phi Ưng của cô quá. Điềm Vũ, mày không thể thích anh ta được! Cô tự nhắc nhở mình ở trong lòng, nhưng đột nhiên giật nẩy mình, sao cô lại dùng từ “thích” ở đây? Chẳng lẽ trong tiềm thức cô có cảm giác như vậy với anh ta? Côcàng lúc càng không hiểu, càng lúc càng không nắm bắt được tâm tư mình nữa. Cô thật muốn lên mạng thật nhanh, muốn gặp Phi Ưng của cô, quấy rầy anh một chút, cô muốn xác định chính xác ngườimà cô thích là Phi Ưng trên mạng chứ không phải anh ta. Mặc Nhẫn Phong trầm mặc ngồitrên xe, khuôn mặt đáng yêu cùng cái bĩu môi của cô trước khi đi làm cho anh rung động. Nếu như cô chỉ là thiên sứ tuyết trên mạng chứ không phải con gái của Hoa Tuấn Hồng, anh sẽ không do dự mà theo đuổi cô. Nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng, lúc này anh đang đi thương thượng với Hoa TuấnHồng, gác chuyện lợi ích trong bang phái sang một bên, cho dù kết quả có ra sao, anh cũng sẽ đảm bảo cô bình yên vô sự, anh quan tâm tới cô tuyệt đối không thua gì bất cứ ai trong nhà cô cả.

Tối qua anh nói thân phận thật của mình, nhưng cô lại cho rằnganh đang đùa. Có lẽ “Phi Ưng” chỉ tồn tại trên mạng, chí ít anh cũng có thể nói chuyện trời đất với cô mà không cần để ý tới gì hết, chia sẻ tâm tình, thậm chí lặng lẽ yêu cô, nhưng vậy cũng tốt… Nhưng trong đầu anh lại có một ý nghĩ điên khùng, anh không muốn giấu cô nữa, muốn đường hoàng ở bên cô, để cô nhìn thấy rõ thực tại, muốn cô thực sự yêu anh, không chỉ ở trên mạng yêu đương mơ hồ ấy nữa. Anh sẽ điên khùng như vậy không? Chính anh cũng không biết, chỉ là theo cảm giác của mình thôi !

Chap 4:

Khi anh tới trước mặt cô, ánh mắt giao nhau, cô không thể nén được hồi hộp và ngại ngùng, cô đã nói cho anh tất cả rồi, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn đi thôi. Chuyển ngữ: Miki Điềm Vũ đứng ở trong vườn một mình, thư giãn gân cốt mộtchút, cô ra ngoài này cũng đã lâu, tên cao to ở trong phòng vẫn luôn giám sát làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên, một lát sau thì quay lại phòng, buồn chán rồi tiện tay cầm lấy sách Mặc Nhẫn Phong mang đến cho cô, bỗng nhiên nhớ lại những lời anh ta nói trước cửa khiến lòng rối bời. Đặt quyển sách xuống, cô mở máy tính lên mạng, vẫn chưa tớigiờ, Phi Ưng của cô chưa lên nên đành phải vào vào mấy trang wed khác. Đúng 12 giờ cônhìn xem Phi Ưng có lên mạng không nhưng kết quả vẫn không xuất hiện, cô kiên trì đợi,nửa tiếng sau vẫn không có động tĩnh. Sao thế nhỉ? Cô vội vàng đứng dậy. Trong khung gian tĩnh lặng cô nghe thấy tiếng ô tô ở bên ngoài lớn dần, một tên đàn em hỏi “Anh cả, việc đàm phán sao rồi?” Là Mặc Nhẫn Phong trở về! Cô cũng không biết mình sao thế này, thấy anh ta trở về mà tim lại đập một cách dữ dội. Nhưng cô không nghe thấy anhtrả lời, cũng không đi vào phòng của cô. Một tiếng sau, cô nghe thấy mộttiếng nhẹ trong máy vi tính, là Phi Ưng login, thoáng chốc cô đã quên mọi chuyện, chỉ nghĩ tới việc nói chuyện cùng anh.

Phi Ưng: Em đang làm gì? Thiên sứ tuyết: Chờ anh. Phi Ưng: Ngoài chờ anh ra còn làm gì nữa? Thiên sứ tuyết: Chỉ chờ anh thôi,em rất nhớ anh, em vẫn lo lắng một chuyện….. Phi Ưng: Nói cho anh biết. Thiên sứ tuyết: Em nói, có lẽ anhsẽ nghi ngờ tình cảm của em… Phi Ưng: (cười) Vậy thì anh lại càng muốn nghe. Thiên sứ tuyết: Hình như em thích anh cả Phi Ưng rồi. Phi Ưng: A! Thiên sứ tuyết: Em cảm thấy rất hỗn loạn. Phi Ưng: Là thích nên mới bối rối..,. Từ lúc nói chuyện với Phi Ưng đến giờ, trao đổi tin nhắn, bên tai cô lúc nào cũng nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ xa xa truyền đến, đó không phải là ảogiác, hình như từ bên cửa sổ… Cô tạm thời rời khỏi máy tính, tòmò đi tới bên cửa sổ lắng nghe, tiếng động đó phát ra từ trên tầng. Cô từng lên phòng làm việc của Mặc Nhẫn Phong, theo vị trí thì phía trên phòng cô chính là phòng làm việc của anhta. Chẳng lẽ anh ta cũng chat trên mạng như cô? Một anh cả xã hội đen thì có thể nói chuyện với ai được? Cô buồn bực ngồi trở lại trước màn hình. Phi Ưng: Sao em biết là mình thích anh ta? Con tin lại có thể yêu kẻ bắt cóc sao? Thiên sứ tuyết: Đừng hỏi em, thậm chí em còn mơ thấy anh tanữa! Phi Ưng: Mơ thế nào? Thiên sứ tuyết: Anh ta hôn em….nói anh ta yêu em….hic, emnên làm thế nào bây giờ? ngườiem thích là anh, sao lại biến thành anh ta thế này? Phi Ưng: Em có thể hỏi xem anh có cảm giác như vậy với em không. Thiên sứ tuyết: (xấu hổ) Em không dám. Phi Ưng: Vậy để anh hỏi giúp em. Thiên sứ tuyết: Anh đừng đùa. >Phi Ưng: (Cười lớn) Điềm Vũ không ngờ Phi Ưng của cô lại hài hước như thế, hơn nữa cô thực sự thấy buồn bực, tiếng gõ bàn phím trên tầng cứ đúng trước lúc Phi Ưng gửi tin tới thì vang lên, cô vừa gõ vừa ngừng một chút, có điềugì đó rất bí hiểm. “Anh chính là anh cả Ưng bang…” đột nhiên cô nhớ tới câu nói đùa của Phi Ưng tối hôm qua, cô vẫn nghĩ đó là lời nói vui thôi, chuyện đó không thể xảy ra được. Phi Ưng: Sao lại không nói gì vậy? Tiếng động rõ ràng làm cho cô càng trở nên hồ đồ, bởi vì cô xác định trước khi tin này đến thì có tiếng gõ truyền từ cửa sổ.Cô quay màn hình ra hướng cửasổ, đứng dậy lại gần để nghe kĩ lại xem, trên màn hình hiện lên lời Phi Ưng……

Phi Ưng: Đang ngủ??

Không chỉ có hai tay cô run lên mà ngay cả tim cũng đang đập nhanh, cả người chấn động. “Không biết chừng anh cũng giấu diếm em điều gì đó…” tối qua anh đã nói như vậy… Cô cũng thấy khả nghi, tại sao Phi Ưng chưa từng nghi ngờ điều gì, bị bắt làm con tin mà cóthể sử dụng máy tính ư? Cũng không hề nói lo lắng cho an toàn của cô, vẫn nói chuyện bình thường như trước, chuyệnnày quả nhiên vô lý, đúng không? Lẽ nào Phi Ưng trên mạng chínhlà…..Mặc Nhẫn Phong? bởi vì anh ta biết máy tính này là do mình đưa tới, cho nên mới không hỏi, cô lại ở ngay trong phòng anh ta, nên đâu cần lo lắng gì cả. Giả thiết như vậy có phải quá mạo hiểm không? Nhưng nếu đúng như vậy, những nghi ngờ về anh ta sẽ trở nên hợp lý, còn có thể giải thích tại sao thái độ của Mặc Nhẫn Phong lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy, bởi vì sau khi cô tới phòng làm việc của anh ta thì anh ta đã phát hiện ra cô chính là bạn gái trên mạng – Thiên sứ tuyết! Hứng thú dâng trào, trong lòng kích động, cô đi tới chỗ ngồi, ngón tay run run gõ chữ, cho dù có là anh ta hay không cô cũng muốn hỏi một lần…….. Thiên sứ tuyết: Anh có thật lòngthích bạn gái như em không? Phi Ưng: Đương nhiên. Thiên sứ tuyết: Em muốn gặp anh. Cô điên rồi, lại còn muốn gặp anh để “đối chất”? Không chừng tất cả giả thiết của cô đều sai. Cô nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, nhưng tin đã truyền đến. Phi Ưng: Một phút sau, em đi ra cửa phòng là có thể nhìn thấy anh. Cô nín thở một lúc, không ngờ anh lại nói thẳng ra như thế, không có một chút do dự. Cô đứng dậy, bán tín bán nghi đi ra phía cửa, cửa mở, vừa đúng lúc cô thấy Mặc Nhẫn Phong đi ra khỏi phòng, chân tướng đã rõ ràng rồi. Khi anh tới trước mặt cô, ánh mắt giao nhau, cô không thể nén được hồi hộp và ngại ngùng, cô đã nói cho anh tất cả rồi, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn đi thôi. “Em muốn chạy đi đâu?” Mặc Nhẫn Phong kéo lấy eo cô, không cho cô đi! “Tạì sao lại là anh?” Điềm Vũ lấy tay che mặt lại, trong lòng cảm thấy thẹn thùng và hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào anh. “Anh cũng muốn biết tại sao lại là em?” Mặc Nhẫn Phong trầm giọng nói. “Anh bắt nạt em, nếu đã sớm biết thì tại sao không nói cho em biết, lại còn đưa máy tính đến? Bí mật gì của em cũng nói cho anh hết…bất công.” Cô thẹntới mức muốn chui luôn xuống đất, nước mắt đã lưng tròng. “Đừng như vậy.” Anh gạt tay cô ra, cô lại cúi đầu xuống để tóc che khuất gương mặt, nhắm haimắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn ra, anh nhẹ nhàng lấy tay lau má cô. Đang cập nhật...



Lên Đầu Trang


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.VNMIENPHI.WAP.SH