watch sexy videos at nza-vids!
CHIẾN TRƯỜNG TÌNH YÊU
Xuống Cuối Trang

Nhưng ông không biết đứa con gái bảo bối đang mất tích lại không hề hoảng sợ một chút nào, cô đang ở trong “căn phòng cao cấp” thuộc khu nhà cao cấp của Mặc Nhẫn Phong, và đang ngủ rất say sưa. “Cô ta thế nào rồi?” Cả ngày nay Mặc Nhẫn Phong đều ở bên ngoài, vừa bước vào cửa đã trực tiếp đi tới “phòng khách” hỏi đàn em. “Em đã quan sát cô ta rất nhiều lần, rất tốt, không hề gây náo loạn, chỉ ngủ thôi.” Tên đàn em thành thật trả lời. “Ừm” Mặc Nhẫn Phong không khỏi hoài nghi, căn cứ vào tin tức mới nhất anh nhận được, Hoa bang đang huy động tất cả người đi tìm cô ta, có thể thấy được cô ta quan trọng tới mức nào, cô ta không những không hề có ý muốn chạy trốn mà còn có thể an tâm ngủ ngon sao? Anh muốn xem xem cô ngủ thật hay đang giả vờ. Anh mở rộng cửa đi vào thấy bên trong bật đèn sáng trưng, Ti vi cũng mở, mà bóng đen nho nhỏ kia đang nằm trên ghế sô pha, đôi môi xinh xắn…bỗng nhiên cô hơi khẽ chau mày, vẻ mặt như đứa trẻ đang khóc, một lúc lâu sau mới dần dần dãn ra. Cô quả thật đang ngủ, hoàn toàn chìm trong giấc mộng, mơ về cái gì mà lại khó chịu đến cùng cực như vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, anh đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái đẹp nhưng lần đầu tiên thấy cô anh mới có loại cảm giác này. Cô khiến anh nhớ tới bạn gái Thiên sứ tuyết trên mạng của anh, một cô gái ấm áp, đáng tiếc cô lại là con gái của kẻ thù. Anh vươn tay ra nhẹ vuốt má cô, chạm vào làn da trơn mềm khiến anh chấn động, vội vã thu tay lại… Anh đang làm cái quái gì thế này? Sao lại nhìn cô như vậy! Anh cần phải đã đánh thức cô để nói cho cô biết, cô chỉ là món đồ trao đổi lợi ích mà thôi, không thể an tâm ngủ ngon như vậy. Tay anh lay mạnh vai cô không hề khách khí . “Động đất!” Trong mông lung, Điềm Vũ theo bản năng với tay lấy cái cây cột gần bên người cô nhất. Chờ khi cô đã hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện cái cột cô đang ôm chặt hơi ấm ấm, mở mắt thật to ra nhìn lại thì thấy mình đang ôm cánh tay Phi Ưng, anh đang ở rất gần trước mặt cô, cô còn có thể nhìn thấy thần sắc không kiên nhẫn trong mắt anh ta. “Động đất?” Mặc Nhẫn Phong trừng mất ý bảo cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo buông anh ra. Điềm Vũ thẹn thùng buông tay anh ra, xấu hổ hỏi: “Mấy giờ rồi?” “Tám giờ” Mặc Nhẫn Phong lạnh lùng nói. “Đã tám giờ sáng rồi sao?” Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ thấy bên ngoài trời tối đen như mực. “Là tám giờ tối, cô đúng là ngủ say như chết” Anh nói, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thoả mãn cười ngọt ngào giống như một con mèo, ngồi dậy vươn vai ngâm khẽ “Cũng không trách được, tôi là ăn ngon ngủ ngon mà!” Anh trừng mắt, cô ngồi thẳng dậy hỏi anh: “Tôi có thể mượn phòng tắm của anh không, tôi muốn rắm rửa một lát.” Mặc Nhẫn Phong không biết có nên hét lên để cho cô tỉnh lại hay không, để cô biết mình đang là con tin, nhưng anh lại không biết nói thế nào mới ổn, đành phải buông xuôi: “Cô…có thể tự do sử dụng.” “Sao đột nhiên anh lại tốt vậy?” Điềm Vũ khó tin nhìn thẳng vào mặt anh ta. Anh có chỗ nào mà cô cho là tốt? Mặc Nhẫn Phong âm thầm liếc cô đã thấy cô cười thật tươi. “Tôi có quần áo để thay không?” Lại thêm một vấn đề quá trớn. “Có” Anh kiên nhẫn nói. “Anh thật là tốt quá, có điều vì sao anh cứ phải dùng cái mặt như băng bó nói chuyện với tôi vậy?” Bắt gặp cặp mắt ngây thơ của cô, cả người Mặc nhẫn Phong cảm thấy không được tự nhiên, anh kéo cổ tay cô nổi giận cảnh cáo:”Tôi không phải đối tượng cô có thể lừa gạt đâu, sở dĩ tôi đáp ứng cô dễ dàng như vậy bởi vì cô là con tin có chỗ dùng đến.” Lời của anh làm tổn thương tới cô, anh nổi cơn thịnh nộ khiến cho hai mắt cô sợ hãi, bộ dạng hung dữ của anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. “Anh…khỏi phải nhắc tôi, tôi biết tôi giống như cục chao thối phơi ba ngày…” mà cô đúng là can đảm khi dám nói bậy trước mặt hắn. (ý nói cô không hề có khả năng lợi dụng, bảo anh buông tha cho cô đi)

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.VnMienPhi.Wap.Sh . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.VnMienPhi.Wap.Sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------



Mặc Nhẫn Phong hung ác trừng mắt nhìn cô, muốn nhìn xem trong mắt cô có biểu hiện đúng như vậy hay không. “Không” Đã thấy viền mắt cô hơi đỏ. “Nếu anh nhất định phải dùng sức mạnh để chứng tỏ mình là đại lực sĩ thì cũng đừng có nắm tay tôi chặt như vậy được không?” Cô thấy rất đau, ngày hôm qua tay cũng đã bị anh nắm đến sưng đỏ. Mặc Nhẫn Phong giờ mới phát hiện ngón tay cô đã đen lại, bỗng nhiên trút bỏ ác cảm ở đáy lòng, thật ra anh cũng không muốn làm tổn hại tới cô, nhưng cô cũng thực quá yếu đuối khiến anh cảm thấy hối hận. “Á” Điềm Vũ bỗng nhiên ôm lấy bụng đau đớn ngồi thụp xuống. “Lại sao vậy?” Mặc Nhẫn Phong lạnh nhạt hỏi, nghĩ tới phiền phức của cô thật đúng là không ít. “Tôi đói bụng, mắt cũng hoa lên rồi, tôi không thể bị đói, không thể bị lạnh, cơ thể của tôi là như vậy đó.” Cô thở dốc nói. “Trước tiên cô phải uống thuốc” Mặc Nhẫn Phong bước về phía quầy bar đem gói thuốc bác sĩ hôm qua để lại tới, rót cốc nước đưa cho cô. “Tôi ghét uống thuốc.” Cô cự tuyệt. “Tôi không quan tâm cô có thích hay không.” Anh dùng sức đặt thuốc và cốc nước lên trên tay cô. Ánh mắt lạnh tới thấu xương của anh làm cho cô uất ức tới chảy nước mắt, chưa từng có ai đối xử với cô như thế, nhưng cô không quen ai ở đây, không ai xuất hiện để bênh cô cả, chẳng thể làm gì khác hơn là uống thuốc trên tay mình. Anh đi tới phía cửa, cô nghe thấy anh nói với người bên ngoài mang đồ ăn tới rồi quay trở lại trừng mắt nhìn cô. “Khi nào tôi có thể ra khỏi đây?” Điềm Vũ cúi đầu lau nước mắt, hận không thể ngay lập tức rời khỏi anh ta.. “Chờ cha cô đáp ứng điều kiện của tôi.” Mặc Nhẫn Phong lãnh huyết nói. “Điều kiện gì?” Cô giương mi mắt ướt đẫm lên. “Cô không có tư cách để hỏi.” Anh thản nhiên từ chối. “Vậy….cha tôi biết chúng ta ở chỗ này sao?” Cô lại hỏi. “Cô nói xem?” Anh tà ác cười nhạt. “Anh…đúng là người xấu.” Vẻ mặt cô ngạc nhiên “Tôi vốn cũng không phải là người tốt.” “Tôi nghĩ đã là con người thì sẽ có bản tính lương thiện.” Từ trước tới giờ cô đều cho là như thế. “Vậy cô chắc chắn là một kẻ ngốc.” Hứ! Anh ta chọc tức cô, cô mượn cốc nước trong tay không suy nghĩ một chút nào hất về phía anh, hơn nữa còn trúng giữa ngực anh, một cốc nước vẩy trọn lên người. Mặc Nhẫn Phong khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào cô, cô không biết anh đang tức giận quá mức cho phép rồi, nhanh chóng chạy ra khoá cửa phòng lại. Lúc nhìn thấy cửa bị đóng cô mới phát hiện mình đang bị anh cô lập, cửa khoá là chuyện vô cùng nguy cấp. Cô trốn lên trên giường, cầm cái gối giơ lên, kinh hoảng nhìn anh ta đi tới hướng mình.

“Sao không giương oai nữa đi?” Anh đùa cợt hỏi. “Xin lỗi” Cô tưởng rằng xin lỗi là có thể xong việc. “Không chấp nhận.” Anh nghiêng người kéo lấy cái gối ra, dùng tay túm lấy cả người cô dậy. “Anh…anh định gì?” Cô run run hỏi, thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh càng lúc càng tới gần cô, hơi thở cũng càng ngày càng sát lại, mặt cô bỗng nhiên nóng bừng lên… “Đem cô trở thành ‘Chị cả’, có vấn đề gì sao?” Anh tà nịnh đe doạ cô, bàn tay to cuồng vọng phủ khắp theo đường cong của cô, phát hiện ra cô đang kinh hoảng, toàn thân cứng đờ nhưng anh không có ý định buông tha, dùng lực kéo eo lại để cả thân thể mềm mại của cô kề sát vào anh. “Anh…đừng có làm càn….tôi đã có bạn trai rồi” Trong tình thế cấp bách cô đành uy hiếp anh ta. “Vậy sao? Gọi hắn tới cứu cô cho tôi xem” Anh vẫn không ngừng động tác. “Chỉ cần anh cho tôi mượn máy tính, tôi tin anh ấy sẽ đến ngay.” Cả người cô sợ tới run lên. “Cầu cứu gì mà cần tới máy tính? Có phải đã quá chậm rồi không…” Anh nói, môi áp sát vào môi cô. “Cứu mạng…Phi Ưng…” Điềm Vũ tuyệt vọng kêu lên. Mặc Nhẫn Phong ngẩn người ra hỏi ngược lại: “Cô lại đi cầu cứu tôi sao?” “Gọi anh mới là lạ ý, bạn trai tôi cũng tên Phi Ưng nhưng đó không phải là anh.” Tâm tư Mặc Nhẫn Phong sinh ra nghi ngờ, cô cần máy tính để liên lạc với bạn trai, bạn trai lại tên là Phi Ưng, giống tên giả của anh trên mạng?

Nhưng anh tin cô không phải Thiên sứ tuyết, bởi vì Thiên sứ tuyết là con gái của một gia đình bình thường “Tôi có thể cho cô mượn máy tính” anh nhìn cô có chút hứng thú, kẻ nào mà dám cả gan lấy trộm tên của anh? Anh buông cô ra. “Nhưng anh ấy mười hai giờ đêm mới lên mạng…” Cô quỳ gối trên giường thở hổn hển. “Vậy à?” Ngay cả thói quen cũng giống anh. “Tôi có thể nhắn lại cho anh ấy trước…” Điềm Vũ nói hơi do dự, cô sao có thể chắc chắn bạn trai trên mạng có thể mạo hiểm tính mạng tới cứu cô hay không? Huống chi anh cũng không biết thân phận thật của cô. “Sao thế? Sợ anh ta không có can đảm tới cứu cô à?” Mặc Nhẫn Phong mỉa mai. “Ai nói vậy.” Điềm Vũ nói lại ngay tức khắc, nhưng thật ra cô cũng không hoàn toàn nắm chắc, nếu Phi Ưng biết cô là con gái của lão đại xã hội đen thì sẽ có phản ứng gì, hay là sẽ không bao giờ để ý tới cô nữa. Nếu là như vậy thì cô cũng chẳng còn cách nào khác, xuất thân của cô quả thực người bình thường khó có thể chấp nhận được. “Vậy mười hai giờ tôi sẽ ở trên tầng nghênh tiếp bạn trai cô.” Mặc Nhẫn Phong nói xong liền ngay lập tức rời đi. Điềm Vũ gục ở trên giường, cả người cảm giác như thiếu máu, lo lắng nghĩ xem bạn trai trên mạng của cô có thể tới cứu cô hay không. Mà quan trọng nhất là cô có khả năng mất đi anh. “Quần áo đã được đưa tới.” Một tên đàn em gắt gỏng ở bên ngoài. Cô nghe thấy nhưng lại không thể nói được một lời nào, chỉ ngã lên giường rồi bất động. Ước chừng một lát sau cô mới tỉnh lại vì đói, cảm thấy đầu óc bắt đầu mờ mịt mới chống người đi ra ngoài, cô không thể chết đói trước khi có người tới cứu được, quan trọng nhất bây giờ là phải duy trì sức lực.

Cô yên lặng suy nghĩ, ăn xong thì mượn phòng tắm để tắm rửa, cho tới khi rửa mặt chải đầu tươm tất xong cô mới lấy quần áo mặc vào thì phát hiện ra áo quần đang mặc đều quá cỡ. Chiếc áo sơ mi màu trắng nhìn cũng biết là của con trai, áo dài tới tận đầu gối cô, mà cái quần này cũng quá rộng, cô cần một cái thắt lưng, còn phải vén ống quần dài lê thê này nữa. Cô thu dọn chiếc quần con rồi đi ra ngoài định hỏi xem có thể mượn thắt lưng hay không, không ngờ cửa bên ngoài lại mở ra, cô có thể nhìn thấy rõ đường đi tới phòng khách xanh vàng rực rỡ kia, nhìn thấy cả đôi giày của cô ở ngoài cửa. “Anh cả đang ở trên tầng chờ cô, đi theo tôi.” Một tên tráng kiện nói. “Đã mười hai giờ rồi sao?” Cô hỏi, vừa đúng lúc đó đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ. Cô hít một hơi thật sâu, kéo chặt quần lại, đi giày vào, cùng anh ta đi lên chiếc cầu thang hình cong. Tầng hai sáng trưng, hai bên treo mấy bức tranh phong cảnh Châu Âu khổ lớn trông rất nghệ thuật, thật ra cả căn nhà đều mang phong cách cực kì trang nhã, không hề có một chút nào khuynh hướng của một tổ chức xã hội đen cả. “Những thứ này đều là do anh cả Phi Ưng vẽ, có một không hai.” Tên tráng kiện lẩm bẩm nói một câu, giống như đang cố tình khoe khoang trước mặt cô. Điềm Vũ làm như không nghe thấy anh ta nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, thật không thể tưởng tượng nổi một người thô bạo dã man độc ác như anh ta lại có thể vẽ ra bức tranh như vậy, mà không biết chừng anh ta nói cái gì thì đám đàn em này cũng đều tin là thật cả. Tên tráng kiện đưa cô tới trước một cảnh cửa, mở cửa đi vào, bên trong là phòng sách, Phi Ưng ở trong đó ngồi trước bàn máy vi tính, cô đi vào. “Đóng cửa lại.” Anh lập tức ra lệnh cho cô, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn cô một cái. Cô lấy tay kéo cái quần rộng lên rồi nhanh chóng đóng cửa lại, vốn định hỏi anh xem có cái thắt lưng nào cho cô mượn không nhưng cũng không nghĩ sẽ hạ giọng yêu cầu anh vào lúc này. “Qua đây, còn đứng đó làm gì?” Mặc Nhẫn Phong nằm ngửa người trên chiếc ghế da, nhìn thẳng vào cô, thấy cô ăn mặc trông rất thê thảm giống như đang diễn hài vậy.

Điềm Vũ cố chịu nhục nhã trong ánh mắt anh, cắn cắn môi cúi đầu nhìn xuống đất, anh lập tức nhường chỗ rồi ra lệnh: “Bảo Phi Ưng của cô ra đây.” Bộ dáng cuồng ngạo của anh ta làm cho Điềm Vũ hận muốn chết, vỗ vỗ cái ghế rồi ngồi xuống, kêu anh ta đi tới cửa sổ quay lưng lại về phía cô thì cô mới bỏ cái tay đang túm chặt lấy quân ra để đánh chữ. Cô nín lặng mở trang wed quen thuộc, gõ mật mã vào, login……..phát hiện Phi Ưng không có trên mạng, cô không biết tại sao không thấy thất vọng mà lại thở phào nhẹ nhõm. Bất luận thế nào cô cũng nên nhắn tin lại cho anh, nói cho anh biết thân phận thật của cô và mong anh tha thứ. Mặc Nhẫn Phong đứng ở bên cửa sổ, tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên bên tai khiến trong lòng lại nhớ đến bạn gái trên mạng Tuyết thiên sứ của anh, mấy ngày qua anh cũng không gặp được cô, hôm qua anh nhắn tin cũng không thấy cô trả lời, nói chuyện một năm rưỡi tới nay chưa từng xảy ra tình huống như vậy, có chuyện gì xảy ra sao? Một ngày không thấy cô xuất hiện là anh lại thấy khó chịu, cô coi anh là người bạn thân thiết ở ngoài đời thật, còn anh chỉ có thời gian tâm sự cùng cô vào ban đêm, nên mới cảm thấy thông thường mà kiên định. Anh chưa bao giờ tiết lộ thân phận thật cho cô biết vì không muốn cô hoảng sợ, nếu cô cắt đứt quan hệ thì anh sẽ rất thất vọng. “Thật không may, Phi Ưng của tôi không có trên mạng…” Suy nghĩ của Mặc Nhẫn Phong bị cắt đứt bởi giọng nói mềm mại truyền đến từ đằng sau, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt bất an của cô. “Tôi đã nhắn lại cho anh ấy, anh ấy sẽ đến cứu tôi.” Điềm Vũ lớn tiếng nói nhưng trên thực tế không có làm như vậy, cô không muốn Phi Ưng mạo hiểm tính mạng mà đến đây. “Tôi sẽ đợi anh ta đến.” Mặc Nhẫn Phong hậm hực đi tới phía trước nhìn máy vi tính, kinh ngạc nhìn thấy avata và tên nick lại chính là Thiên sứ tuyết. Người liên hệ là Phi Ưng, giống hệt hòm thư mà anh sử dụng.

Anh trố mắt nhìn chằm chằm, chân không nhúc nhích tới nửa bước. “Doạ anh sợ rồi phải không, tôi thật sự có bạn trai mà, anh ấy là chủ một quán bar cho nên ban đêm tất nhiên là bận rộn.” Điềm Vũ giải thích. Mặc Nhẫn Phong không thể tin nổi: “Cô dùng nick name Thiên sứ tuyết này đã bao lâu rồi?” “Từ lúc tôi có máy tính tới nay đã dùng rồi, là mấy cô người hầu đặt cho tôi.” “Tại sao cô không nói cho anh ta biết cô là con gái của Hoa lão đại?” Ánh mắt anh đầy nghi ngờ hỏi cô nhưng ngay lập tức đổi giọng “Ý của tôi là tại sao cô phải giấu thân phận của mình?” “Đây là chuyện của tôi với anh ấy, anh có quyền gì mà xen vào.” Cô bướng bỉnh nói, thật khó hiểu, anh ta muốn biết chuyện của cô để làm gì? Mặc Nhẫn Phong không có cách gì để hỏi tiếp, bèn quay lưng lại nói “Cô đi đi.” Điềm Vũ ra khỏi chỗ ngồi, không ngờ anh ta lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, cô phải nhanh nhanh chuồn đi mới được kẻo anh ta lại thay đổi ý định. Cô đi tới cửa, thiếu chút nữa quần tụt xuống liền nhanh tay kéo lên, quay đầu lại không nhịn được hỏi: “Xin lỗi tôi có thể hỏi một câu được không, anh có cái thắt lưng nào cho tôi mượn chứ cái quần này rộng quá.” “Bảo đàn em tôi lấy cho cô” Anh nói, vẫn không quay đầu lại. Điềm Vũ nhún vai rồi bước nhanh xuống lầu. Mặc Nhẫn Phong thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, cô chính là Thiên sứ tuyết- bạn gái trên mạng mà anh đã quen một năm rưỡi nay, mà muốn xác định việc này rất đơn giản, vừa rôi cô mới nhắn tin lại, giờ chỉ cần anh mở hộp tin ra xem là mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Anh trở lại chỗ ngồi thay mật mã của mình, nhìn lại bên trong hộp tin thấy đúng là có tin nhắn vừa mới gửi của cô. Phi Ưng, hai ngày nay không gặp em rất nhớ anh, chắc anh cũng lo lắng vì sao em lại đột nhiên mất tích như vậy. Trước tiên có một chuyện nhất định em phải nói với anh, mong anh hãy tha thứ vì em đã lừa dối, em là con gái của một lão đại xã hội đen. Một năm trước do thân thể không khoẻ nên mới nghỉ học ở tại nhà, không có đến một người bạn nên mới lên mạng gặp được anh, anh là người duy nhất mà em thích, lý do em vẫn chưa nói là vì em rất sợ sẽ mất đi một người bạn tốt như anh. Hôm trước em nghe trộm được cha nói chuyện với thuộc hạ, bọn họ có nhắc tới cái tên “Phi Ưng”, em khó có thể tưởng tượng ra trên đời lại có hai người cùng tên nên mới tò mò đi xem, ai ngờ xui xẻo bị bắt, cho nên chúng ta mới không gặp nhau trên mạng mấy ngày như vậy. Em tuyệt đối không muốn anh mạo hiểm tới cứu em, lại càng không muốn anh vì em mà lo lắng, nhưng mà em lo mấy ngày qua không gặp em sẽ làm cho anh cảm thấy bất an. Cho dù anh có muốn người bạn này hay không, cho dù anh có nghĩ gì về em thì trong lòng em, anh vẫn là người bạn tốt nhất mà em có. Thiên sứ tuyết nhắn lúc mười hai giờ mười phút. Trong lòng Mặc Nhẫn Phong bây giờ như đang cuộn trào mãnh liệt. Con gái của Hoa lão đại lại chính là Thiên sứ tuyết của anh, nếu cô biết anh là Phi Ưng quen biết một năm rưỡi nay thì sẽ có phản ứng gì! Mà anh nên làm thế nào đây? Thả cô sao? Làm như chưa có chuyện gì xảy ra? Thực sự anh khó có thể quyết định.

Chap 3:Chuyển ngữ:

Miki Có lẽ “Phi Ưng” chỉ tồn tại trên mạng, chí ít anh cũng có thể nói chuyện trời đất với cô mà không cần để ý tới gì hết, chia sẻ tâm tình, thậm chí lặng lẽ yêu cô, như vậy cũng tốt… Sáng hôm sau… Điềm Vũ tỉnh dậy trên ghế sô pha, phát hiện cửa phòng bên ngoài không đóng, hơn nữa trên bàn còn có quần áo của cô đã được giặt sạch sẽ. Cô vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay cái áo quá rộng trên người cùng với chiếc thắt lưng và quần ra, trở lại phòng khách thì phát hiện cửa ngoài không đóng. Cô buồn bực đi tới cạnh cửa nhìn xem thì thấy không có ai, nhà cũng vậy, tim cô càng đập nhanh hơn, chẳng lẽ anh ta cố ý để cửa cho cô đi, hay là muốn thử xem cô có trốn không? Cô quyết định ra ngoài xem xét tình hình, căn nhà thật yên tĩnh, cô hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy một bãi cỏ lớn trước sân. Cẩn thận đi dò thì phát hiện có một phòng ăn, ở giữa có chiếc bàn lớn dùng cho năm mươi người, phòng ăn có cửa sổ lớn nhìn được ra sau vườn, cô có thể thấy rất rõ có một con đường thông từ cửa ra bên ngoài. Bỗng nhiên cô cảm thấy hồi hộp, chỉ cần cô ra ngoài là có thể thoát khỏi nơi này rồi. Nhưng chỗ này đầy cạm bẫy. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, cửa mở, mà trong nhà không có lấy một bóng người. Có khi tên Phi Ưng kia thử cô xem có trốn đi hay không, chờ cô ra bên ngoài là có người tóm ngay. Nhưng không thử thì sao biết được? Nếu cô thành công, cha cũng bớt lo lắng phần nào. Cô rất muốn về nhà ngồi máy tính xem tin nhắn của Phi Ưng, anh nhất định sẽ trả lời cô, cô cũng rất muốn xem anh nói gì, bọn họ không biết có thể lại như trước không? Cô suy nghĩ rồi quyết định trốn đi, đang định đi tới cửa thì thấy đầu óc choáng váng, cô không thể chịu thua cơ thể này được, cô dựa vào tường thở dốc, cầu trời đừng ngất ở đây…. Trong phòng điều khiển, Mặc Nhẫn Phong lặng im ngồi trước màn hình theo dõi, đợi cho cô rời đi, sáng sớm nay anh đã bảo đàn em rời đi để thả cô. Cô đã gây rối không ít trong thế giới hiện thực tàn nhẫn của anh, anh cần phải đưa cô đi càng xa càng tốt, không muốn ngày ngày phải nhìn thấy cô đợi trong phòng anh, không muốn tâm tư lại vì cô mà hỗn loạn. Sao cô ấy vẫn do dự chưa đi?

Anh chăm chú nhìn cô, thấy cô bị ngã liền ngay lập tức lao xuống tầng. “Cô sao rồi?” Anh ôm lấy cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thì anh không thể bình tĩnh nổi. “Đầu tôi rất choáng váng, sao hôm nay anh không mang cho tôi bữa sáng? Tôi đã nói rồi, tôi không thể bị đói, bỏ đói thì sẽ bị ngất.” Điềm Vũ thấy anh ta căng thẳng, trong lòng cảm giác rung động, như vậy thật không giống với anh ta chút nào. Hoa Điềm Vũ thật không dám tin, anh lại lo lắng cho cô như vậy! Vừa vào phòng anh đã bế cô đặt lên ghế sô pha, nhanh chóng mang thuốc và nước tới, trái với vẻ hung ác hôm qua lúc bắt cô uống thuốc mà là nhẹ nói: “Há miệng ra.” Cô lúng túng nhìn anh, anh ta uống nhầm thuốc rồi à, sao lại có “vẻ mặt dịu dàng” như thế? Mà cô như bị ma xui quỷ khiến thế nào đi há miệng ra để anh ta nhét thuốc vào. “Chờ ở đây, không được ngất.” Anh đi đến cửa phòng thì quay lại nói. Điềm Vũ đoán rằng chắc cô nhìn lầm rồi, sao lại thấy trong mắt anh ta đang lo lắng? Chưa đến hai phút sau, anh tự mình bê một bát cháo nóng tới, đem tới cùng thìa đặt lên tay cô “Mau ăn đi, chiều tôi sẽ nói với phòng bếp làm cái gì bổ dưỡng cho cô ăn.” “Có vấn đề gì sao?” Mặc Nhẫn Phong lườm cô. “Hôm qua anh đối xử rất độc ác với tôi, sao qua có một đêm đã thay đổi thế?” Cô rất muốn biết vì sao. “Ăn cháo của cô đi.” Mặc Nhẫn Phong chỉ trả lời hờ hững, không nói rõ lý do, đi ra khỏi phòng cô, đóng cửa lại. Hoa Điềm Vũ rầu rĩ ngồi một mình trên ghế sô pha, hàng trăm câu hỏi đặt ra không cách nào lý giải được. Ba ngày trôi qua một cách chậm chạp, Điềm Vũ chưa hề gặp lại Phi Ưng, cũng chưa nghe được tin tức của cha cô, tuy rằng cơm ăn ba bữa vẫn như bình thường, mỗi ngày đều đưa tới quần áo “không đúng người” và đồ dùng, lòng cô bắt đầu không ổn định, mất đi hứng thú thì có ăn gì cũng như không. Cuộc sống nặng nề như vậy có khác gì ở nhà đâu, cô chỉ là từ một không gian chuyển sang một không gian khác, cũng là cuộc sống “ngăn cách” mà thôi. Cô thực sự rất muốn đi ra ngoài vườn một chút, hít thở không khí thôi cũng được. Cô dựa vào cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài đang dần dần tối, tâm trạng cũng ảm đạm theo. Cửa mở, cô biết là đàn em của anh ta mang đồ ăn tới, cũng lấy lại cơm thừa ban trưa, nhưng cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề liếc mắt nhìn thức ăn ngon được đưa đến, ý chí dần dần tiêu tan. Tên phụ trách đến phòng đọc sách báo cáo với Mặc Nhẫn Phong. “Anh cả, cả ngày nay Hoa tiểu thư không ăn gì, cũng không uống thuốc, không biết có phải là tuyệt thực chống đối hay không, em mang cơm nước vào cô ta ngay cả liếc mắt cũng không, suốt ngày dựa vào cửa sổ, chẳng biết đang nhìn cái gì.” “Ừm.” cả ngày nay Mặc Nhẫn Phong cũng không ra ngoài, chỉ ở trong phòng đọc sách, nghe thấy đàn em nói như thế thì anh nhíu mày lại.



Lên Đầu Trang


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.VNMIENPHI.WAP.SH